Một lần đèo mẹ chồng đi họp lớp cấp 3, tôi thực sự bị ấn tượng với sự gắn bó mà mọi người dành cho nhau sau gần 30 năm xa cách. Nhưng có lẽ điều làm tôi bất ngờ nhất là các cô, các chú dù đã bước qua cái tuổi ngũ tuần nhưng trông vẫn vô cùng trẻ trung. Nổi bật nhất trong buổi họp lớp của mẹ chồng tôi có lẽ là cô Trần Thu Nga, (tên nhân vật đã được thay đổi) ở Lạch Tray, Ngô Quyền, Hải Phòng. Không trang điểm, không mặc những bộ quần áo sang trọng, nhưng mọi người đều trầm trồ trước sự nhanh nhẹn, hoạt bát và nụ cười tươi như hoa luôn thường trực trên môi cô.
Ngày trước cô Nga và mẹ tôi ngồi cùng bàn, sau khi ra trường, mỗi đứa theo đuổi một sự nghiệp riêng, mẹ tôi theo nghề giáo, còn cô theo nghề báo.
Mặc dù không theo nghề báo nhưng nghề của tôi cũng có chút liên quan tới nghề báo nên tôi rất thích nghe cô kể chuyện công việc của cô. Hầu như suốt cả buổi tôi và cô ngồi nói chuyện với nhau. Cô nói chuyện rất vui vẻ, và cuốn hút, lạc quan. Có lẽ điều làm tôi khá bất ngờ là cách đây mấy tháng cô còn bị chứng mất ngủ mãn tính hành hạ.
Cô vui vẻ kể cho tôi nghe chuyện cô bị mất ngủ của cô: một phần do đặc tính nghề nghiệp, thường xuyên phải đi công tác xa nhà, hay phải thức khuya viết bài, và tác nghiệp nên cũng ảnh hưởng tới giấc ngủ. Hơn nữa năm 2006 gia đình cô có chuyện không vui, cô thường xuyên trong tình trạng căng thẳng dẫn tới chứng mất ngủ. Sau đó dù mọi chuyện đã trở lại bình thường nhưng cô vẫn không tài nào ngủ được. Thường phải uống thuốc tây y mới ngủ được, mà giấc ngủ không sâu. Thời gian đó trông cô lúc nào cũng mệt mỏi, nên một đồng nghiệp có giới thiệu cô cắt thuốc của Lương y Nguyễn Hữu Toàn về uống.
Cô kể: uống 10 thang đầu tiên, cô thấy cũng chưa có tác dụng gì mấy, một đêm cũng chỉ ngủ được có 1 đến 2 tiếng thôi. Nhưng mà trong lúc đang mất ngủ như thế ngủ được 1-2 giờ không cần uống thuốc ngủ là thấy hạnh phúc lắm rồi. Thế là cô lại kiên trì uống thuốc, uống liên tục trong 3 tháng thì bệnh mất ngủ của cô khỏi hẳn. Bây giờ đêm nào cô cũng ngủ được 5 hoặc 6 tiếng. Cứ đặt lưng xuống là ngủ được luôn, không phải trằn trọc như trước kia nữa. Trước khi mỗi khi màn đêm buông xuống là cô sợ lắm, đối diện với bóng tối, quay bên này, trở bên kia rồi lại suy nghĩ lung tung, khi nào mệt quá thiếp đi được một tí xong lại tỉnh dậy. Thời gian đó công việc của cô cũng không được tốt lắm, nên cô lại càng chán nản hơn.
Từ sau khi uống thuốc của Lương y Nguyễn Hữu Toàn, cô ngủ ngon hơn, giấc ngủ sâu hơn vì thế tinh thần cô cũng sảng khoái hơn. Ai cũng bảo trông cô dạo này trẻ trung hơn hẳn, hay là đang “lại gạo” đấy, cô vừa nói và vừa cười với tôi.